Một buổi sáng, bé Dương nói với mẹ:
_ Ước gì con có một viên ngọc, mẹ nhỉ?
Mẹ hỏi Dương:
_ Con ước có ngọc để làm gì?
Dương đáp:
_ Để con nhìn vào đấy. Bà ngoại bảo trong đó có cô tiên, có lâu đài, có cả nhà máy nữa!
Mẹ cười, nói:
_ Con có những hai viên ngọc cơ mà !
_ Đâu hả mẹ?
Mẹ chỉ ra phía trước:
_ Rồi mẹ sẽ chỉ 2 viên ngọc cho con. Bây giờ con hãy trả lời mẹ: Con có nhìn thấy gì ngoài sông kia không?
Bé Dương nheo mắt nhìn rồi bảo:
_ Con thấy có dòng nước xanh, trên dòng sông có những cách buồm...
Mẹ gật đầu đáp:
_ Mẹ thấy trong hai viên ngọc của con có những cánh buồm nho nhỏ, xinh xinh, dòng sông xanh biếc và cả những tia nắng vàng rực rỡ... Bây giờ con thấy gì ở phía bờ sông?
Bé Dương reo lên:
_ Có những chú bò đang gặm cỏ, mẹ ạ!
Mẹ cười:
_ Trong hai viên ngọc của con có những chú bò đang nhởn nhơ gặm cỏ đấy!
Buổi tối, Dương học bài, mẹ chỉ sách "Học vần", hỏi bé:
_ Chữ gì đây con?
Dương đáp:
_ Chữ O ạ!
Mẹ nói:
_ Chữ O lại lướt qua hai viên ngọc kì lạ để chui vào đầu con rồi!
_ Đâu? Con chẳng có viên ngọc nào cả!
Mẹ bảo:
_ Con thử nhắm hai mắt lại xem nào?
Dương làm theo lời mẹ, nhắm nghiền cả hai mắt lại. Mẹ hỏi:
_ Con có thấy gì không?
Dương lắc đầu:
_Con chẳng thấy gì cả.
Mẹ bảo:
_ Đó là vì hai viên ngọc bị che mất rồi!
Dương chợt hiểu ra, reo lên:
_ Con biết rồi, đó có phải là đôi mắt không mẹ?
Mẹ đáp:
_ Đúng thế! Đôi mắt chính là hai viên ngọc kỳ diệu đấy, con ạ! Lúc nào con cũng phải giữ cho nó luôn được trong sáng. Đôi mắt còn quý hơn những viên ngọc kỳ lạ mà con hằng mơ ước đấy!