Hôm ấy, các con vật trên thảo nguyên tổ chức hội thi chạy.
Ngựa Đỏ và Lạc Đà đều ghi tên tham gia thi chạy hai nghìn mét. Bác trọng tài Dê giơ súng phát hiệu lệnh “đoàng” một tiếng. Nhựa Đỏ và Lạc Đà nhằm phái trước chạy như bay.
Ngựa Đỏ chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Lạc Đà. Nó nghĩ: “Lạc Đà, mi đừng hòng giỏi hơn ta, cổ mi tuy dài nhưng làm được gì nào? Hãy xem bốn cẳng kìa, vừa gồ, vừa dẹp, vừa mập ú, còn chân ta vừa nhỏ, gọn nên phóng nhanh như gió”. Ngựa Đỏ đoạt giải nhất nên coi thường Lạc Đà ra mặt.
Mấy ngày sau, các con vật bên kia sa mạc mắc bệnh truyền nhiễm. Bác Dê nhờ Ngựa và Lạc Đà đưa thuốc sang đó. Ngựa Đỏ kêu ngạo nói.
- Chắc chắn tôi sẽ đến đó trước cậu.
Lạc Đà chẳng nói gì, lặng lẽ chuẩn bị uống nước, ăn cỏ rồi chuẩn bị chở mấy kiện thốc lên đường. Nó đi trong sa mạc, từng bước vững vàng, mặt trời chiếu những tia nắng nóng như lửa. Ngựa Đỏ mồ hôi đầm đìa, vừa khát, vừa đói, còn Lạc Đà càng đi càng khỏe.Lạc Đà nói:
- Tại anh không quen đi trên sa mạc, mỗi bước, mỗi lún, phí sức quá. Anh xem dấu chân tôi này!
Thấy Ngựa Đỏ đã kiệt sức, Lạc Đà ngoái chiếc cổ dài lại nói:
- Đừng lo, vòng qua hai đụn cát nữa là có nước. Anh hãy bước theo dấu chân tôi cho đỡ mệt.
Quả thật, khi bước theo dấu chân Lạc Đà, Ngựa Đỏ thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Qua khỏi hai đụn cát, dưới mấy gốc liễu, xuất hiện một dòng suối nước trong. Ngựa Đỏ vươn cổ uống nước ừng ực rồi khen Lạc Đà:
- Cậu giỏi thật đấy!
- Không, trên sa mạc tôi hơn anh, nhưng trên đồng cỏ thì tôi không dám sánh với anh đâu! – Lạc Đà khiêm tốn nói.
Ngựa Đỏ thấy xấu hổ nói:
- Tôi hiểu rồi