Một người thợ rèn có một con chó nhỏ, rất được chủ cưng chiều và luôn bầu bạn cùng ông. Khi ông đang quai búa rèn những thanh kim loại thì con chó nằm ngủ, nhưng khi ông vào bàn và chuẩn bị ăn thì con chó thức dậy và vẫy đuôi như thể nó muốn cùng được ăn với ông vậy.
Một hôm, giả vờ nổi giận và vung cây gậy lên dọa nó, ông nói,” đồ oắt con khốn kiếp lười nhác! Mày muốn gì? Lúc tao đang ra sức quai búa trên đe, mày ra thảm nằm ngủ, và sau khi tao lao động cật lực vừa ngồi vào bàn ăn, mày lại thức dậy và vẫy đuôi xin ăn. Mày phải biết là có lao động thì mới làm ra được mọi thứ để mà hưởng thụ, và chỉ những người có làm thì mới có ăn chứ”