Ngày xửa ngày xưa, có một thiếu phụ rất chăm chỉ và hiền lành tên là Đạt Bố. Tuy sống một mình, nhưng nàng vẫn luôn chăm chỉ làm việc từ sáng sớm đến tối mịt nên cuộc sống có phần no đủ và thoải mái.
Càng lớn, Đạt Bố càng yêu thích cỏ cây hoa lá, trong vườn nhà nàng trồng rất nhiều loại cây khác nhau. Mỗi khi rảnh rỗi, nàng lại tưới nước, bón phân, bắt sâu cho cây. Những bông hoa trong vườn nhà nàng thật rực rỡ, đủ màu đỏ, trắng, vàng, tím; bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đều có hoa nở, trăm hoa đua sắc, hương thơm ngào ngạt, thật là sảng khoái. Nhưng trong số đó, không có loài cây nào mà Đạt Bố đặc biệt yêu thích cả, nàng vẫn muốn tìm được một loài hoa mà mình yêu thích nhất để đem về trồng trong vườn. Nàng tìm kiếm khắp nơi, từ núi non đến thung lũng mà vẫn chưa tìm được loài hoa mà mình ưng ý nhất.
Một hôm, nàng Đạt Bố đến suối Khôi Cách Long để lấy nước tưới hoa. Nàng phát hiện một bông hoa có nhụy rất to và mười tám cánh ở dưới lòng suối, nàng ngây người nhìn bông hoa đó. Một lúc sau, nàng tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy cái cây nào có hoa giống với đóa hoa dưới lòng suối này cả. Thế là Đạt Bố đành buồn rầu trở về nhà.
Kể từ hôm đó, đi đâu, làm gì, Đạt Bố cũng nhớ đến bông hoa dưới lòng suối; nhắm mắt, mở mắt, nàng đều nhìn thấy bông hoa trước mặt mình. Cứ thế mấy ngày liền, Đạt Bố bắt đầu đổ bệnh. Rất nhiều thầy thuốc đến chữa bệnh cho nàng nhưng bệnh của nàng vẫn không thuyên giảm mà ngày càng nặng hơn.
Đạt Bố ốm rất lâu, đến một ngày nọ, nàng cảm thấy mình như sắp chết rồi. Đúng lúc đó, có một cô gái xinh đẹp bước qua ngưỡng cửa, đến bên giường của Đạt Bố. Cô gái đó gọi Đạt Bố là mẹ và nói rằng mình đến chữa bệnh cho nàng. Đạt Bố tròn mắt nhìn, thấy trên đầu cô gái có cài một bông hoa giống hệt bông hoa mà mình nhìn thấy dưới suối. Thế là bệnh tình của nàng không cần chữa cũng tự khỏi. Đạt Bố xuống khỏi giường và nhìn đăm đăm vào cô gái nọ. Nàng hỏi cô gái cài hoa gì trên đầu vậy? Cô gái trả lời đó là hoa trà; nàng lại hỏi cô gái có cây giống không, cô gái liền tặng cho nàng một cây.
Sau khi cô gái đó đi rồi, Đạt Bố liền trồng cây hoa đó trong vườn nhà mình. Ngày ngày, nàng tưới nước cho cây; tháng tháng, nàng bón phân cho cây; mỗi khi chuyển mùa, lại vun lại gốc cho cây. Mấy năm sau, cây hoa trà đã lớn, nở đầy hoa. Loài cây đó rất vững chắc và khỏe mạnh, lá xanh quanh năm. Mỗi một bông hoa đều to như hoa mẫu đơn, vào mùa hoa nở, những người dân trong thôn dùng chậu vàng để múc nước đều có thể nhìn thấy bóng dáng một đóa hoa trà trong chậu.
Sau đó, mọi người kháo nhau rằng cô gái tặng hoa trà cho Đạt Bố chính là Tiên nữ Hoa Trà trên Thiên đình! Để tưởng nhớ Tiên nữ Hoa trà, mọi người liền lập một ngôi miếu bên cạnh gốc cây và đặt tên là Miếu Hoa Trà. Cuối thời nhà Thanh, Miếu Hoa Trà bị phá hủy nhưng câu chuyện truyền thuyết về hoa trà thì vẫn được truyền tụng tới tận ngày nay.